Hàng năm, cứ vào ngày Chúa Nhật tuần thứ hai của tháng năm, Hoa Kỳ và một số nước Phương Tây tổ chức một ngày lễ được gọi là The Mother’s Day - Ngày Hiền Mẫu. Ngày này được đặt ra với chủ đích để con cái nhớ đến công ơn sinh thành, dưỡng dục của người mẹ đối với mình
Với lịch phụng vụ Công Giáo, tháng năm được gọi là “tháng hoa”, và đó cũng là tháng Giáo Hội dành riêng để nhớ đến Mẹ, và người Mẹ mà tín hữu Công Giáo nhớ đến, đó chính là Mẹ Maria.
Khi tháng hoa về, hầu hết tất cả các giáo xứ đều tổ chức rước kiệu Đức Mẹ. Ngay từ trung tuần tháng 4, các giáo xứ đều tất bật chuẩn bị kiệu hoa, đồng thời thành lập một đội hoa để làm nghi thức “dâng hoa cho Mẹ”.
Kiệu hoa của mỗi giáo xứ đều có nét đặc thù riêng, mỗi nơi một vẻ. Còn nhóm “dâng hoa” thì đúng là trăm hoa đua nở, muôn sắc muôn màu.
Nói đến “rước kiệu Đức Mẹ”, người viết chợt nhớ đến cuộc rước kiệu của gần 40 năm trước đó. Đó là cuộc rước kiệu Đức Mẹ tháng 5 năm 1974. Hôm nay, nhân tháng hoa về, người viết xin được phép kể lại hầu quý vị.
……
Tháng 5 năm 1974. Vâng, đó là một khu xóm trong một trại gia binh hỗn hợp, tọa lạc bên cạnh Đơn vị 3 Quản Trị Trương Ương, đường Tô Hiến Thành - Saigon . Vì là khu gia binh nên những người Công Giáo sống nơi đó không trực thuộc giáo xứ nào cả, mặc dù gần đó có giáo xứ Hòa Hưng. Chúa Nhật ai muốn đi lễ ở nhà thờ nào tùy ý.
Năm 1974, khi tháng hoa về. Nhìn các khu xóm, nhất là các khu xóm ở ngã ba Ông Tạ nhộp nhịp thiết kế kiệu hoa Đức Mẹ, chộn rộn thành lập đội dâng hoa cho Mẹ. Một số người Công Giáo trong trại gia binh đặt câu hỏi : tại sao xóm gia binh không rước kiêu Đức Mẹ như những xóm Công Giáo khác quanh vùng !
Thế là có ba người họp nhau lại khởi xướng. Họ bàn với nhau rằng, trước tiên, vào mỗi buổi tối, họ cùng nhau “rước kiệu Đức Mẹ” luân phiên đến từng nhà của ba người trong nhóm họ và đọc kinh tối.
Gọi là “rước kiệu Đức Mẹ” cho “xôm tụ”, chứ thật ra, có bàn kiệu gì đâu… Ba ông khởi xướng luân phiên “ôm tượng Đức Mẹ” đến gia đình nào trúng “tua” hôm đó.
Đến gia đình thứ ba, họ tự hỏi : “vậy ngày mai đến nhà ai ?”. Thế là, sáng hôm sau, nhóm ba người, cử một người đại diện đến những gia đình Công Giáo trong xóm gia binh và hỏi “tối nay, quý ông bà có muốn rước-kiệu-Đức-Mẹ đến nhà đọc kinh không ?”.
Vâng, đó là một công việc, nếu không có lòng yêu mến Đức Mẹ, chắc chắn ba vị đó sẽ không đời nào chịu làm.
Những hôm đầu, có gia đình vì sĩ diện “miễn cưỡng” đồng ý, có gia đình tuy là Công Giáo nhưng họ từ chối thẳng thừng. Họ nại đủ mọi lý do rằng thì là mà v.v.. và v.v…
Thế nhưng, khi đến lượt của nhà thứ mười thì mọi sự như có phép lạ. Nhóm ba người không cần thay phiên nhau đến “năn nỉ” từng gia đình nữa. Cả xóm gia binh tự động đến “xin các bác tối nay rước-kiệu-Đức-Mẹ đến gia đình chúng em”.
Họ đòi phải có “bàn kiệu” chứ cứ “ôm” Đức Mẹ thế này thì tội Mẹ quá đi !!!
Họ còn đòi phải có đội “dâng hoa Đức Mẹ” nữa chứ.
Tạ ơn Chúa. Ông Mãn (người viết quên tên họ của ông) – một trong ba ông khởi xướng, là lính quân cụ, chạy ngay vào đơn vị, xin một ít thùng gỗ đựng đạn, mang về nhà đóng ngay một cái bàn kiệu. Sơn hả ! Quân cụ đâu thiếu gì sơn…
Đội “dâng hoa Đức Mẹ” ư ! Cái này thì quý ông bà phải đóng góp chứ ! Ông Lã Phú Tới, cũng là một trong ba chàng ngự lâm pháo thủ, đã nói trong buổi họp như thế.
Vâng, một “tiểu đội” những cô con gái của những gia đình trong xóm nhiệt tình tham gia. Bốn cô khiêng kiệu, tám cô còn lại vào đội dâng hoa. Đến trung tuần tháng năm, cả xóm gia binh đêm nào cũng nhộp nhịp rước kiệu Đức Mẹ đi từng gia đình. Con em những gia đình Phật giáo tò mò đi xem.
Rồi tháng năm cũng chấm dứt, nhiều gia đình “ấm ức” vì “gia đình chúng em có xin nhưng sao các bác lại không rước-kiệu-Đức-Mẹ đến gia đình chúng em ?
Ba chàng ngự lâm than thở : Ôi ! Mẹ Ơi ! Tháng năm có ba mươi mốt ngày, thế mà gần một trăm gia đình xin rước-kiệu-Mẹ đến… chúng con phải làm sao bây giờ !
Chưa hết, như được ơn Chúa Thánh Thần thôi thúc, tự nhiên những gia đình Công Giáo yêu cầu “ba chàng ngự lâm” phải tổ chức một thánh lễ kết thúc tháng hoa.
Tổ chức như thế nào đây ? Có hai việc phải làm. Thứ nhất là xin phép ông trưởng trại gia binh và thứ hai là mời linh mục tới làm lễ.
Việc mời linh mục do chàng ngự lâm Trần Đình Yêm đảm trách. Sau khi ông Yêm trình bày với Cha Bernado Phạm Văn Quy, chánh xứ Hòa Hưng, Ngài vui vẻ nhận lời. Cũng xin nói thêm về vị linh mục này đôi chút, đó là vào trung tuần tháng năm, nghe đồn là xóm gia binh rước kiệu Đức Mẹ đến từng gia đình, vị linh mục chánh xứ Hòa Hưng có “vi hành” đến trại và đã chứng kiến tận mắt cuộc rước kiệu này.
Việc xin phép ông trưởng trại gia binh chỉ là thủ tục cho phải phép. Ông đại úy Bùi Tất Thịnh chấp thuận ngay.
Chàng ngự lâm Mãn lại chạy vào đơn vị mượn những cái vỉ sắt thường được lót làm sân bay trực thăng dã chiến và một số thùng phuy xăng về làm khán đài.
Tôi, người viết bài, có tham dự thánh lễ này. Sau cuộc rước kiệu độ gần hai tháng, một phép lạ nữa xảy ra. Em ruột ông trưởng trại gia binh, đó là cô Dung tin Chúa và xin theo đạo.
Một chút tâm tình cùng Mẹ Maria…
“Ave Maria, con dâng lời chào Mẹ”.
Vâng, trước là chúng con chào Mẹ. Sau là những lời tạ lỗi với Mẹ, chúng con nhớ rằng, sau thánh lễ của tháng hoa 1974, chúng con có hứa với Mẹ rằng, sang năm chúng con sẽ tiếp tục rước Mẹ đi đến từng gia đình, nhưng hôm nay chúng con vẫn chưa thực hiện được.!
Chúng con đã hứa với những gia đình “ấm ức” vào tháng hoa năm 1974 rằng, sang năm họ sẽ được ưu tiên trong việc rước kiệu Mẹ đến nhà, nhưng hôm nay, chúng con vẫn chưa thực hiện được.!
37 mùa tháng hoa đã trôi qua. Vì sao chúng con thất hứa… chắc Mẹ đã rõ !
Một phút suy tư…
37 mùa tháng hoa đã trôi qua. Hôm nay, tháng hoa 2012, cũng chưa có dấu hiệu nào cho thấy chúng ta được phép “rước kiệu Đức Mẹ” đến từng gia đình.
Điều này có làm cho Mẹ Maria buồn phiền ? Điều này có làm cho Mẹ Maria buồn tủi ?
Vâng, nếu có buồn phiền, thì điều làm cho Mẹ buồn phiền, không phải là việc Mẹ không được đặt trên bàn kiệu bằng gỗ đá để mọi người rước đi quanh phố quanh phường…
Điều làm cho Mẹ buồn phiền chính là “bàn kiệu tâm hồn” của chúng ta thay vì đặt Mẹ Maria trên đó, chúng ta lại đặt những thứ “thần” tượng trần tục, thần-dâm-đãng, thần-phóng-đãng, thần-hận-thù, thần-tranh-chấp, thần-chia-rẽ, thần-ma-men v.v…
Và điều làm cho Mẹ buồn tủi, không phải là việc Mẹ Maria không được chúng ta dâng những thứ hoa như hoa huệ, hoa layơn, hoa hồng v.v… là những thứ hoa sớm nở chiều tàn.
Điều làm cho Mẹ buồn tủi chính là vì chúng ta đã không dâng lên Mẹ những thứ hoa thiêng liêng, hoa trái của Thánh Linh, hoa-bác-ái, hoa-nhẫn-nhục, hoa-nhân-hậu, hoa-từ-tâm, hoa-trung-tín, hoa-tiết-độ v.v…
Thật ra, Mẹ Maria chẳng cần loài hoa nào cả vì nơi tâm hồn Mẹ đã có vô số loài hoa đẹp, hoa-khiêm-nhường, hoa-phó-thác và tuyệt đẹp nhất đó là loài hoa-xin-vâng.
Mùa tháng hoa sắp kết thúc. “Bàn kiệu tâm hồn” của mỗi chúng ta đã có Mẹ Maria ?
Nếu đã có Mẹ… Vâng, không gì tốt bằng chúng ta hãy lấy ngay “tràng hoa Mân Côi” để mà “dâng lên Mẹ Nữ Vương hiển vinh”.
Saigon, tháng hoa 2012.
Petrus.tran
No comments:
Post a Comment