Đức cố Giám Mục Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm
Đời sống chúng ta hiện nay còn nhiều khó khăn. Vấn đề lương
thực là một và có lẽ phải đứng hàng đầu. Chúng ta đầu tắt mặt tối mà vẫn chưa đủ
cơm ăn áo mặc. Thế mà Lời Chúa trong bài Tin Mừng hôm nay lại bảo chúng ta đừng
lo lắng! Chúng ta có thể bình thản sống như Lời Chúa dạy không?
Thiết tưởng trước hết phải hiểu đúng ý của Chúa đã! Và cho
được như vậy, chúng ta phải nhờ chính Phụng vụ hôm nay giúp đỡ. Không phải vô
lý mà trước khi đọc cho chúng ta nghe bài Tin Mừng, Phụng vụ đã công bố mấy lời
của sách Isaia. Và chúng ta sẽ thấy những lời thư Phaolô cũng giúp chúng ta thi
hành Lời Chúa.
1) Hơn một người mẹ thương con
Chắc chắn những lời sách Isaia hôm nay không phải của nhà
tiên tri đã hoạt động trong dân Israel trước khi dân này mất Nước và bị đem đi
lưu đày. Sấm ngôn của vị tiên tri này chỉ chiếm 39 chương đầu trong sách Isaia
thôi. Những chương 40-55 là của một ngôn sứ khác, mai danh ẩn tích, thường được
gọi là Isaia II. Và người ta phải nói đến một Isaia III làm tác giả cho những
chương cuối cùng của sách Isaia hiện nay, gồm những chương 56-66.
Bài trích đọc hôm nay nằm trong Isaia II. Tác giả bấy giờ
đang sống trong cảnh lưu đày với con cái Israel ở Babylon. Ông được Chúa sai đi
loan báo Tin Mừng cứu độ: Người sắp tái tạo và tái sinh Dân Người, tức là phục
hồi Israel và trùng tu lại Yêrusalem.
Sứ mạng không dễ đâu. Sion đã kiệt quệ rồi. Nó chỉ còn biết
nói: “Yavê đã bỏ tôi, Đức Chúa đã quên tôi”. Và bề ngoài rõ ràng như vậy. Con
cái Israel đã tha phương lâu quá rồi. Các tin tức từ Yêrusalem cho biết Đất Nước
đã trở thành của ngoại bang; Đền thờ chẳng còn gì nữa; và ở tại nơi lưu đày
này, đa số đã xây dựng cơ nghiệp như là vĩnh viễn. Có chăng chỉ còn một thiểu số
đạo đức chẳng bao giờ chịu quên Sion và chỉ muốn được trở về để làm lại Dân
Chúa. Nhưng đó là thành phần khó nghèo, hy vọng gì làm được công việc đáng kể.
Người ta hiểu rằng “quyền năng của Thiên Chúa hay viên thành nơi sức yếu đuối của
con người”, tức là Thiên Chúa càng biểu lộ sự cứu độ của Người khi con người tỏ
ra bất lực.
Đó chính là trường hợp lúc bấy giờ, khi Thiên Chúa sai Isaia
đến với Dân. Thay mặt Người, ông phải công bố cho họ biết Thiên Chúa sắp ra tay
cứu Dân. Họ tưởng Người bỏ họ và quên họ rồi sao? Chỉ có họ đã bỏ Người và đường
lối của Người, nên họ mới như ngày hôm nay. Họ đã quên Người và huấn giáo của
Người nên mới nghi ngờ lòng tốt và quyền năng của Người. Trước kia, Người đã
thi thố bao nhiêu kỳ công cho họ, đâu phải vì họ xứng đáng? Chính lúc họ thất vọng,
chán nản như đã quên Người thì Người đã đến phục hồi họ. Tất cả quá khứ của lịch
sử Israel là như vậy. Và bây giờ cũng sắp như thế. Bởi vì:
“Mẹ nào lại quên con đẻ của mình...?”.
Isaia cho chúng ta một hình ảnh khác về Êzêkiel. Nhà tiên
tri này nói đến Thiên Chúa như là một người chồng trung thành. Không những
chính Người đã làm ra thân thể kiều diễm, lộng lẫy của Dân Người khi lôi kéo nó
ra khỏi cảnh bỏ rơi nhớp nhúa, đói ăn, xấu xí; Người đã đem về tắm rửa, dưỡng
nuôi, may mặc và trang sức và dạy cho yêu thương... nhưng rồi nó đã trở thành bạc
phục, chạy theo trăng gió để phá hoại thân thể và đời sống. Tuy nhiên Thiên
Chúa luôn trung thành và mãi mãi trung thành. Người sẽ tìm cách đưa bạn Người
vào sa mạc để khuyên nhủ, để cải hóa... Theo Êzêkiel, tình yêu của Thiên Chúa
nói lên sự trung thành không thể nào tưởng tượng được.
Isaia cũng nói đến tình yêu ấy. Nhưng nơi ông nó tha thiết,
sâu xa, vô vị lợi và êm ái như lòng mẹ. Và hơn lòng mẹ, bởi vì cho dù “chúng
quên được con mình, thì phần Ta, Ta sẽ không bao giờ quên ngươi”.
Thiết tưởng không cần giải thích thêm. Ai có thể phủ nhận
tình hiền mẫu? Ai không biết nó chân thật, sâu xa, êm ái và vô vị lợi? Nó đáng
tin và đáng tin hơn hết: vì người ta có thể đặt những nghi vấn về tình yêu vợ
chồng hay bạn hữu, nhưng chẳng ai dám nghi ngờ gì về tình yêu của người mẹ.
Isaia có thể kéo được lòng con cái Israel trở về với Thiên
Chúa nhờ lời sấm chân thật, đơn sơ và cảm động này. Chúng ta hoan hô các bà mẹ.
Chúng ta cảm mến lòng các bà mẹ, nhất là các bà mẹ Việt Nam. Chúng ta hãy đi từ
đó để hiểu về tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta, để hiểu lời Tin Mừng
hôm nay nói với chúng ta về Cha trên trời.
2) Người biết rõ các ngươi cần đến các điều ấy
Thật vậy, Thiên Chúa yêu thương chúng ta. Người đã sinh ra
chúng ta, nên Người không thể bỏ và quên chúng ta được. Loài người lầm lạc sa
ngã, thì Người đã sai Con của Người đến để tìm gặp chúng ta, nơi Đức Yêsu Kitô.
Nhưng rất ít kẻ đón nhận Con Một Thiên Chúa giáng sinh làm
người. Đại đa số bộ phận nhân loại vẫn dửng dưng với lời loan truyền Tin Mừng Cứu
Độ. Vì sao, nếu không phải vì như lời nhận xét của chính Chúa Cứu thế? Là:
Không ai có thể làm tôi hai chủ; người ta không thể làm tôi Thiên Chúa và Tiền
của được.
Nhưng chúng ta muốn thưa lại với Người: Chúng tôi không tìm
tiền của thì chúng tôi ăn gì, mặc gì? Thế là chúng ta mặc nhiên bỏ Thiên Chúa
và quên Người đi, để lo có cơm ăn áo mặc. Những yêu cầu này khẩn trương và bức
thiết quá!
Tuy nhiên chính vì vậy mà Thiên Chúa sai Con của Người đến.
Người mời chúng ta coi chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích
vào lẫm và Cha các ngươi, Đấng ngự trên trời, nuôi nấng chúng. Các ngươi không
hơn chúng sao? Chắc chắn chúng ta phải hơn chúng, không phải chỉ vì chúng ta
linh ư vạn vật, nhưng nhất là vì Đấng nuôi chim trời lại là Cha của chúng ta.
Người phải săn sóc đến chúng ta trước chứ. Lẽ tự nhiên là vậy; sau chúng ta yếu
tin vậy?
Còn về áo mặc chúng ta lo làm gì? Kìa xem cỏ đồng nội nay
còn mai sẽ quăng vào lò mà Thiên Chúa còn cho mặc đẹp hơn cả Salômon trong vinh
hoa đời ông, huống chi là chúng ta, con của Thiên Chúa toàn năng và đầy tình
yêu thương?
Lời Chúa dạy rất đơn sơ, chí lý. Nó chân thật rõ ràng. Nhưng
sao chúng ta khó tin vậy. Phải chăng chúng ta mới chỉ nhìn thấy khía cạnh tiêu
cực trong lời giáo huấn kia mà chưa đi sâu vào phương diện tích cực. Chúng ta mới
chỉ nghĩ tới việc “đừng” lo ăn lo mặc. Nhưng Chúa không bảo chúng ta như vậy.
Cùng lắm, chúng ta có thể hiểu rằng Người bảo chúng ta “chớ lo đến ngày mai,
mai sẽ lo cho mai; khó ngày nào đủ cho ngày ấy”. Tuy nhiên đó cũng chưa phải là
giáo huấn tích cực, sâu xa và cốt yếu của Người. Điều Người muốn nói với chúng
ta là “hãy tìm kiếm Nước Đức Chúa Trời trước đã, và các sự ấy sẽ được ban thêm
cho các ngươi”. Vì Cha trên trời biết rõ chúng ta cần những điều ấy. Người
không thể bỏ và quên chúng ta. Chúng ta có lo cũng chẳng có thể thêm cho đời
mình một gang nữa. Khởi đầu sự khôn ngoan chân thật là lòng kính sợ Thiên Chúa,
là tin vào tình thương của Người, là được sự bình an của Người, rồi nhờ Người
hướng dẫn sống trong sự bình an ấy.
Những con người như thế vẫn lo cơm ăn áo mặc; nhưng họ lo
trong niềm tin vào tình yêu của Thiên Chúa. Cũng chẳng thể nói được rằng họ
“lo”, bởi vì niềm tin luôn giữ họ trong sự bình an. Họ không bị các lo lắng đời
này lôi đi đến nỗi chưa hết hôm nay đã lo sang ngày mai, để cuối cùng không còn
suy nghĩ, yêu mến gì khác nữa ngoài tiền của và những sự ở đời này. Họ đã bỏ và
quên Chúa, vì không thể làm tôi vừa Thiên Chúa vừa tiền của được. Còn kẻ tin
Chúa, luôn tìm Nước Đức Chúa Trời và sự công chính của Người trước đã và sẽ tìm
thấy mọi điều cần khác ở đó; và sẽ thấy chúng chỉ là những phương tiện sinh sống
chứ không phải là đối tượng của đời sống con người. Những người như vậy dù có vất
vả vẫn thư thái bình an vì Chúa chẳng bỏ quên họ, hay nói đúng hơn vì họ chẳng
bỏ quên Chúa. Họ luôn thấy Chúa là Cha là Mẹ. Họ được an ủi nhất là thấy Chúa
yêu thương mình và Người không thể không săn sóc mình hơn chim trời và hoa cỏ
ngoài đồng nội.
Nhưng con người không sống chỉ nhờ bánh, mà còn cần vinh dự,
cảm thông của xã hội. Chúng ta cũng lo điều này không ít. Lời thư Phaolô hôm
nay có lẽ giúp được chúng ta.
3) Đấng xét xử tôi chính là Chúa
Chúng ta ít có khi nào đau đớn như thánh Tông đồ. Người đã vất
vả hình thành ra đoàn chiên ở Côrinthô. Chính người đã sinh ra giáo đoàn ấy. Thế
mà bây giờ vì có kẻ thọc gậy bánh xe, và cũng vì tâm lý những người Côrinthô bồng
bột nhẹ dạ không những ưa mới nới cũ mà còn nông nổi thích chạy theo những sự
bay bướm, uy tín của Phaolô đang mất dần. Không thiếu những kẻ xấu miệng phê
phán người thế này thế khác. Nói đúng ra, thánh Tông đồ không buồn cho mình.
Người chỉ sợ vì thế mà đức tin ở Côrinthô sa sút và lầm lạc.
Người không chủ quan, chỉ thấy những sự tốt ở nơi mình. Người
có tự kiểm điểm và kiểm điểm cả những dư luận về mình. Nhưng người không mảy
may bận tâm. Không phải những dư luận và đánh giá ấy làm cho người xao xuyến lo
lắng. Đấng xét xử tôi, người nói, chính là Chúa. Chỉ có Chúa là quan trọng. Chỉ
có tình yêu của Người là cần thiết. Phaolô tìm Nước Đức Chúa Trời trước đã và sự
công chính của Người. Chính Người là Cha là Mẹ và hơn cả cha mẹ vô vàn. Cho dù
trước lương tâm chúng ta không thấy có gì, nhưng không phải cứ thế là chúng ta
được giải án tuyên công. Không phải xã hội và người ta hay lương tâm của mình sẽ
trao tặng lời tán thưởng đời đời cho chúng ta, nhưng là Thiên Chúa, Đấng xét xử
chúng ta. Cho nên chúng ta đừng vội xét đoán trước khi Chúa đến và mọi dư luận
trước đó cũng chỉ là không.
Tuy nhiên không vì vậy mà ai muốn sống thế nào cũng được.
Trong xã hội, tất cả chúng ta đều là những người quản lý các mầu nhiệm Thiên
Chúa. Và trong các sách Tin Mừng, nhiều lần Người đã nói đến vai trò quản lý
này. Người đòi họ phải trung thành với chức vụ, phân phát các ơn của Chúa trong
bác ái khiêm tốn, và tỉnh thức cần mẫn chờ đợi chủ về. Tất cả những tư cách ấy,
Chúa dạy chúng ta phải đem ra thi hành trong đời sống xã hội. Nếu đã thi hành
thì chúng ta cứ yên tâm, không phải xao xuyến vì các dư luận đánh giá đoán xét
công việc và thiện ý của chúng ta. Chỉ có điều chúng ta có thật là người quản
lý trung thành và khôn ngoan không?
Giờ đây chúng ta hợp dâng thánh lễ. Chẳng có điều gì cần hơn
trong lúc này là đến gần bên Chúa để cảm thấy tình Cha, tình Mẹ của Người. Đời
sống của chúng ta đang có nhiều khó khăn và lo lắng ư? Kìa, Thiên Chúa đang ban
Con Một của Người cho chúng ta; và Con Một của Người đang trao cả Mình Máu Người
cho chúng ta. Thiên Chúa còn có thể tiếc gì, không muốn ban cho chúng ta khi hiến
ban cho chúng ta mối tình to lớn như thế? Chúng ta hãy có niềm tin, đón nhận mối
tình ấy, lãnh nhận chính Thiên Chúa. Chính Người ở trong chúng ta sẽ hướng dẫn
chúng ta trong đời sống hàng ngày, để dù lam lũ vất vả, dù gặp những xét đoán bất
lợi, chúng ta vẫn không mất niềm tin, vì có Chúa đang ở với chúng ta và giúp
chúng ta là các người quản lý tốt ở trong một xã hội.
No comments:
Post a Comment